kiếp trước em đã từng yêu anh

Anh trai đã bị giam giữ trong tù. Mỗi lần đến ngày được thăm nuôi, cả nhà tôi lại đến thăm anh. Ở trong tù, anh luôn có biểu hiện rất tốt. Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh. Font Size . Cỡ chữ 16; Cỡ chữ 20; Cỡ chữ 24; Cỡ chữ 28; Cỡ chữ 32; Cỡ chữ 36; Cỡ chữ 40; Tên đứng đầu bảng nam nữ si tình, dù yêu hay hôn nhân chỉ mang lại đau khổ, họ cũng khó từ bỏ mối tình mà họ đã từng trao Trung Châu tử vi đẩu số - Tứ Hóa Phái - Nguyễn Anh Vũ dịch Anh ấy nói. Chỉ tiếc em không thể mãi mãi ở bên anh. Tại sao? Chẳng phải anh nói tuổi thanh xuân của người con gái có giới hạn hay sao? Em sẽ ở bên anh đến khi em tròn 30 tuổi. Tại sao lại là 30? Bởi quãng thời gian trước khi người phụ nữ bước vào tuổi 30 là quãng thời Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh - Tập 2 - Tào Đình - Sách Truyện Tiểu Thuyết Trung Hoa - ebook epub pdf. Thư Viện Việt Nam. Anh Chẳng Qua Cũng Chỉ Ỷ Lại Vào Tình Yêu Của Em 29. Cách Thức Của Đàn Ông 30. Anh Hùng Đại T 31. Màu Đỏ Như Hoa, Nhuộm Hết Ưu Sầu 32. Chính Thất Anti Kiếp Trước Kiếp Này Yêu Anh . Anti Kiếp Trước Kiếp Này Yêu Anh. Đánh giá 10/10. 820. Tác giả: Tưởng Vũ Hàng không buông tay."Anh cũng đã từng được học về truyền thông, cũng có thẻ phóng viên, hơn nữa thành tích còn rất xuất sắc. anh thật sự yêu em, xin em hãy Warum Flirten Männer Wenn Sie Vergeben Sind. Làm thế nào bây giờ? Uyển Nghi đang đứng ngoài cửa còn Mạt Mạt lại đang tắm trong nhà. Tôi làm thế nào để vừa có thể giải thích mọi chuyện với cô bạn gái Uyển Nghi lại vừa có thể an ủi, vỗ về người con gái mà tôi vừa thề non hẹn biển? Tôi cảm thấy ngày tận thế dường như đang đến rất gần rồi!Vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên, tôi lo lắng tới nỗi vùng ngay dậy, vội vàng mặc quần áo vào người nhưng vẫn không dám ra mở Nghi hình như quên không mang theo chìa khóa nhà, cứ đứng bên ngoài gõ cửa tới tấp. Tiếng gỗ cửa dồn dập khiến tôi vô cùng hoảng loạn, tôi lúc đó giống như một tên trộm đang bị cảnh sát bao vây vậy! Tôi nghĩ mãi mà không tìm ra được cách giải quyết ổn thỏa. Tôi chỉ hận một nỗi không thể mở cửa sổ mà nhảy thoát thân từ trên tầng thứ mười chín này xuống đất lúc đó, Mạt Mạt đã tắm xong, bước từ trong phòng tắm ra ngoài. Trên người cô ấy chỉ bao quanh bằng một chiếc khăn tắm. Cô ấy đưa mắt nhìn tôi như muốn nói, anh không nghe thấy tiếng gõ cửa như có thể, tôi chỉ hy vọng là mình quả thực không nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi chỉ hận một nỗi không thể biến thành một con chim đà điểu, có thể cứ vùi mãi đầu trong cát mà lảng điều nữa khiến tôi không thể ngờ tới, đó là Mạt Mạt lại điềm nhiên ra mở vừa được mở ra, đã nghe thấy tiếng càu nhàu của Uyển Nghi “Làm gì mà lâu thế… cô…” Tiếng càu nhàu bị ngắt ngang chừng khi vừa bước vào trong, Uyển Nghi đã nhìn thấy Mạt Mạt với chỉ một chiếc khăn tắm quấn quanh Nghi trợn tròn mắt lên, hết nhìn Mạt Mạt lại quay sang nhìn tôi. Tôi xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào Uyển Nghi, cũng không biết phải làm thế nào để giải quyết chuyện chốc lát, căn phòng trở nên vô cùng yên lặng, những giọt nước trên mái tóc vừa gội của Mạt Mạt nhỏ xuống sàn, phát ra những tiếng kêu tí tách.“Hai người… ” Uyển Nghi sững sờ trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, cô ấy nhất thời không kịp phản ứng gì đó, bên ngoài vang lên một tiếng pháo nổ. Tiếng động cũng làm tôi giật thót cả người.“Hai người…” Tay Uyển Nghi run run giơ lên, chỉ vào Mạt Mạt rồi lại quay sang chỉ vào tôi, cô ấy đang cố gắng trấn tĩnh để hỏi, “đã làm chuyện gì?”“Tắm gội.” Mạt Mạt tỏ ra rất bình thản, hầu như không có vẻ lo lắng của một người bị bắt quả tang đang ngoại tình với chồng của người khác.“Ngải Mạt Mạt, tại sao cô cứ đến đây tắm gội vậy!” Dù bản lĩnh đến mấy, Uyển Nghi cũng không thể giấu nổi cảm xúc của mình, cô ấy nghiến răng căm giận hỏi.“Cô đến đây rốt cuộc để làm gì!”Một nam một nữ, cùng ở chung một nhà, còn có thể làm gì khác nữa chứ! Tôi nghĩ thầm nhưng cố gắng kiềm chế lại, không nói câu gì, cũng không dám nhìn ai trong hai người con gái đó. Tôi chỉ hận một nỗi không thể đào một lỗ ở dưới đất mà tẩu thoát. Bố đã từng dạy tôi, là đàn ông, khi xử lý mọi chuyện phải thật bình tĩnh, phải biết cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn. Vậy là tôi đã quyết định với lòng mình, sẽ để Mạt Mạt đi khỏi đây trước, sau đó giải thích mọi chuyện với Uyển Nghi, cố gắng làm giảm mức độ tổn thương đối với Uyển Nghi xuống mức thấp rồi tôi khẽ hắng giọng một tiếng, nói “Uyển Nghi…”“Anh im đi!” Uyển Nghi quay đầu lại, nghiến răng nói với tôi. Tiếng quát của cô ấy mặc dù không to nhưng cũng khiến tôi lo sợ, không dám nói thêm gì câu nói tiếp theo của Mạt Mạt cũng lại khiến tôi không kém phần ngạc nhiên. Mạt Mạt nói “Anh ấy muốn tôi làm người phụ nữ của anh ấy.” Cô ấy vừa nói, vừa đưa mắt sang chỉ về phía tôi – người đàn ông duy nhất trong phòng đang ngồi yên bất thầm nghĩ, cô gái này quả là không thể không làm cho thiên hạ đại loạn. Cho dù tôi có dự định như vậy, nhưng em cũng phải biết phân biệt từng trường hợp, hoàn cảnh chứ!“Cái gì? Muốn cô làm bạn gái của anh ấy? Vậy tôi là cái gì?” Uyển Nghi dường như còn ngạc nhiên hơn tôi, cô ấy không tin vào tai mình, đồng thời hỏi lại với vẻ khinh miệt, “Ngải Mạt Mạt, cô cũng quá đề cao bản thân mình đấy chứ?”“Anh ấy sẽ chia tay với cô.” Mạt Mạt nói, sau đó quay sang nhìn tôi, cười, một nụ cười vô cùng ngây thơ, “Chẳng phải anh đã nói là không biết phải bắt đầu như thế nào hay sao? Em đã giúp anh rồi đấy!”“Hi, anh đã nói như vậy thật sao?” Uyển Nghi nhìn tôi, toàn thân cô ấy run lên, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống.“Anh… anh…” Tôi đưa mắt nhìn Mạt Mạt, rồi lại đưa mắt sang nhìn Uyển Nghi. Mạt Mạt đang nở một nụ cười rạng rỡ nhưng tôi biết rõ rằng, tôi đang bị cô ấy mang ra đùa giỡn! “Không phải như vậy. Uyển Nghi…”“Đồ đê tiện. Cô không thấy xấu hổ hay sao.” Uyển Nghi tức giận đến nỗi run lên bần bật, “Không có đàn ông, cô không chịu được hay sao? Không ngủ với đàn ông, cô không sống được hay sao? Tại sao cô lại đê tiện như vậy?” Uyển Nghi hét lên với Mạt Mạt như một người đang nổi cơn điên loạn. Lần đầu tiên, tôi được chứng kiến Uyển Nghi nổi giận như vậy. Trước đây, trước mặt tôi, cô ấy lúc nào cũng dịu dàng, nền nã. Uyển Nghi càng mắng càng giận sôi lên còn Mạt Mạt vẫn một thái độ bất cần, không thèm để ý như vậy. Thái độ lạnh lùng của Mạt Mạt càng khiến Uyển Nghi thêm giận dữ. Uyển Nghi bỗng nhiên lao về phía trước, bốp, một cái tát đanh gọn giáng xuống má Mạt tát rất kêu, tôi lo lắng đến nỗi trong lòng quặn đau nhưng cũng không biết phải nói gì, dù sao cũng bởi vì tôi có lỗi với Uyển Mạt bị Uyển Nghi tát một cái nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Cô ấy chỉ đứng yên đó, trừng mắt nhìn tôi như đang muốn quan tòa xét xử cho hai người.“Chồng! Anh hãy bảo con tiện nhân này cút ra ngay!” Uyển Nghi thấy tôi không đứng ra bênh vực cho Mạt Mạt, lòng tự tin và lý trí của cô ấy đã được khôi phục lại, cô ấy hướng về phía tôi ra lệnh. Tôi nghĩ, người cần được tôi an ủi nhất bây giờ là Uyển Nghi, còn Mạt Mạt, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ở bên cô ấy. Cứ để cho Mạt Mạt đi khỏi đây trước để tôi còn giải thích rõ ràng với Uyển Nghi.“Mạt Mạt, em đi về đi.” Tôi hắng giọng, Mạt vẫn đau đáu nhìn người đàn ông mới đêm qua còn cuồng nhiệt trên giường với cô, còn thề non hẹn biển rằng chỉ yêu một mình cô bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, một ánh mắt có phần thất vọng, một ánh mắt như muốn nói rằng “Tôi sớm đã đoán được chuyện này” , ánh mắt đó khiến ruột gan tôi tan là, tôi nói thêm một câu “Nhớ đi đường cẩn thận.”Mạt Mạt không nói một câu nào, bước vào phòng ngủ thay quần áo. Khi bước ra cửa, cô ấy hạ thấp giọng nói một câu “Chúng ta, không ai còn nợ ai nữa.” Sau đó đi thẳng, không hề ngoảnh đầu lại định chạy đuổi theo hỏi xem ý nghĩa của câu nói đó là gì. Vừa nhấc chân lên, tôi lại nhìn thấy ánh mắt của Uyển Nghi đang nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy đã thấm đẫm nước mắt. “Anh không cần em nữa sao?” Uyển Nghi thều thào nói, âm thanh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy. Cô ấy đã trở thành một con người khác hẳn với cô gái hùng hổ, giận dữ đến độ có thể đánh người khác ban nãy. Ánh mắt cô ấy nhìn xa xăm, khuỵu chân đổ người xuống sàn nhà, “Anh không cần em nữa sao?”. Rồi sau đó đắm chìm trong những tiếng nức nở.“Uyển Nghi…” Tôi bỗng cảm thấy mềm lòng, quỳ gối xuống ôm lấy cô ấy.“Ngay cả bố mẹ anh, anh cũng không cần nữa rồi. Anh ngang nhiên đến đây để hẹn hò với cô ta, đêm ba mươi tết… bố mẹ, người thân cũng không cần… dù mang tội bất trung bất hiếu cũng phải đến đây ở cùng cô ta hay sao? Em đã cảnh báo trước với anh rồi, cô ấy là một kẻ đê tiện…”“Uyển Nghi!” Tôi lên tiếng ngăn cản cô ấy nhưng lại phát hiện ra giọng của mình hơi nặng nề. Uyển Nghi khó hiểu ngước lên nhìn tôi, tôi vội giải thích, “Đừng nói Mạt Mạt như vậy, bọn anh không giống như em nghĩ đâu.”“Không giống như em nghĩ? Em nghĩ rằng, hai người ở đây tằng tịu suốt một đêm, hóa ra là em đã hiểu lầm hai người sao?” Uyển Nghi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn vào trong phòng ngủ, khăn giấy, sản phẩm thừa sau mỗi lần ân ái vứt lăn lóc trên sàn nhà, trông thật nhếch nhác, “không giống như em nghĩ, vậy đó là cái gì?” Uyển Nghi lại nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt trong sạch của cô ấy như đang hủy hoại cả khuôn mặt là tôi lí nhí kể lại cho Uyển Nghi nghe chuyện cho vay tiền và chuyện trả tiền, vừa kể, tôi vừa phải liếc sang xem chừng Uyển Nghi, chỉ e cô ấy không chịu được mà ngất xỉu đi mất.“Hóa ra, ngay từ hôm đi hát Karaoke đó, anh đã bỏ rơi em để chạy theo cô ta?” Uyển Nghi hỏi, “chẳng phải anh đã nói rằng đi giúp một cậu bạn thân hay sao?”Tôi càng cảm thấy hổ thẹn, tìm mãi cũng chẳng được một lời nào để biện minh cho những lời nói dối của mình.“Từ đó hai người thường xuyên hẹn hò nhau? Thường xuyên chơi trò dùng thân thể để trả nợ hay sao?” Uyển Nghi dò hỏi tôi.“Không phải vậy, bọn anh không hề liên lạc với nhau, tối hôm qua, đột nhiên cô ấy mới tới tìm anh, nói là muốn trả tiền cho anh.”“Tại sao anh không nhận tiền của cô ta? Anh khát vọng được ngủ với cô ta một đêm như vậy sao? Anh…” Uyển Nghi nghiến chặt răng, hạ thật thấp giọng xuống mắng tôi, “Anh là đồ phản bội!”Tôi cúi đầu xuống, không nói câu gì. Trong lòng tôi tự thừa nhận câu nói đó của Uyển Nghi.“Công Trị Hi, tại sao anh có thể làm những chuyện đó? Anh khiến em quá thất vọng rồi!” Uyển Nghi lại tiếp tục nói, vừa nói vừa lau nước mắt, “Anh bảo em phải tha thứ cho anh như thế nào đây? Cứ cho là em sẽ tha thứ cho anh, nhưng em làm thế nào để giả bộ không biết gì, chưa có chuyện gì xảy ra đây? Chúng ta sẽ bị ám ảnh về điều đó trong suốt quãng đời còn lại! Anh đã hủy hoại tương lai của chúng ta rồi! Anh có biết điều đó không?”“Vậy thì chúng ta chia tay nhau đi.” Không hiểu sao, tôi lại buột miệng thốt ra câu nói Nghi ngạc nhiên sững người lại, tôi cũng đang ngạc nhiên không kém. Đừng nói là Uyển Nghi không tin tôi sẽ chủ động nói lời chia tay, ngay cả bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên vì điều tôi vừa nói.“Anh nói cái gì, anh nói lại một lần nữa xem. Công Trị Hi, anh ăn nói cho cẩn thận một chút. Anh sai thì anh phải nói lời xin lỗi, đừng nghĩ rằng dùng từ chia tay có thể thay đổi được tình thế.” Uyển Nghi cho rằng, tôi giận dỗi nên nói như nghĩ, lời nói đã thốt ra rồi, vậy cứ làm như vậy đi, dù sao sớm muộn cũng phải chịu đau, thà rằng cắt nhanh một nhát dao cho đứt hẳn còn hơn. Thế là, tôi trở nên vô cùng can đảm, nhắc lại từng từ từng từ một, “Anh nói, chúng ta chia tay nhau đi.”Nói xong, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Uyển Nghi, tôi lại không đành lòng, nói thêm một câu, “Xin lỗi em vì những việc anh đã làm, anh không còn mặt mũi nào mà nhìn em được nữa.”Im lặng, lại là một sự im lặng. Sau sự im lặng ấy, chuyện gì sẽ xảy ra, tôi cũng không thể đoán được. Tôi liếc trộm về phía Uyển Nghi, khuôn mặt cô ấy trắng bệch một cách đáng đó, tôi nghe thấy một tiếng thở dài từ cô ấy “Thôi được rồi, em tha thứ cho anh, anh hãy cho em thời gian, để em quên những chuyện đã thấy ngày hôm nay, chỉ cần sau này, anh đối tốt với em…”Tôi nhìn Uyển Nghi, ban đầu, tôi chỉ thấy cô ấy thật ngây thơ, nhưng nhìn khuôn mặt đầy tình yêu thương của cô ấy, tôi mới hiểu đó không phải là sự ngây thơ mà đó mới đích thực là tình yêu. Cô ấy yêu tôi, tin tưởng tôi, chưa bao giờ nghi ngờ về tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng… mọi việc đã bắt đầu thay đổi từ giây phút đầu tiên, khi tôi nhìn thấy Mạt Mạt. Nhưng… sự việc đã không còn ở chỗ cô ấy tha lỗi cho tôi thì chúng tôi lại hòa hợp như lúc ban đầu được rồi. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe một câu chuyện, một câu chuyện khiến tôi vô cùng tin vào chuyện duyên nợ từ kiếp thở dài một hơi, tôi nói, Uyển Nghi, anh sẽ kể cho em nghe một câu Nghi nhìn tôi đầy nghi hoặc, đôi mắt chớp chớp trông thật đáng là, tôi liền kể câu chuyện đó, cuối cùng, tôi nói “Uyển Nghi, anh trước đây đã nghĩ rằng, chúng ta có duyên phận sâu đậm từ kiếp trước, đã nghĩ rằng em là người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết cuộc đời, nhưng giờ đây, anh mới phát hiện ra rằng, có thể, kiếp trước, em chỉ là người qua đường tốt bụng, đã đắp cho anh manh áo, còn Ngải Mạt Mạt… anh tin chắc rằng, kiếp trước, cô ấy đã chôn anh.”“Anh nói vậy là có ý gì?” Uyển Nghi nghe xong đã lâu, lại suy nghĩ thêm một hồi mới quay sang nhìn tôi, cất giọng run rẩy hỏi lại.“Anh đã yêu Mạt Mạt mất rồi.” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy nhưng vẫn nói được một cách rõ ràng dù là âm thanh rất nói vừa dứt, tôi nghe một tiếng “bộp”, tiếng một giọt nước rơi xuống sàn nhà, sau đó là những tiếng lộp bộp không đầu, tôi mới nhìn thấy đôi môi Uyển Nghi đang run lên bần bật, cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt không dám tin mà cũng tràn đầy đau thương. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Mãi một lúc lâu sau, cô ấy mới thốt lên ba từ “Em hiểu rồi.”“Uyển Nghi…” Tôi cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, dù sao chúng tôi cũng đã có một năm gắn bó. Không những thế, cô ấy đối với tôi rất tốt, quan trọng nhất là, cô ấy chưa hề làm sai điều gì. Tôi sao có thể bỏ rơi một người con gái chưa từng mắc sai xót, một lòng một dạ chỉ yêu tôi? Ruột gan tôi rối bời, tôi muốn đưa tay ra ôm cô ấy vào ấy né tránh cánh tay tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, khe khẽ nói, vừa như kể tội tôi, vừa như tự an ủi bản thân mình “Em là một người có tư tưởng rất truyền thống, khi em quyết định trao trinh tiết mà em gìn giữ hai mươi năm qua cho anh, em đã quyết định sẽ là người của anh suốt đời. Thân thể anh đã phản bội lại tình cảm của chúng ta, em rất đau lòng, rất thất vọng, đau khổ tới mức không muốn sống nữa. Nhưng em đã cân nhắc tình yêu của em dành cho anh, em cảm thấy khi mang tình cảm ra cân nhắc, em vẫn có thể ở bên anh, có thể bỏ qua cho anh. Thế là, em tha thứ cho anh. Nhưng, điều anh cần không phải là sự tha thứ của em, anh cần em buông tha anh. Anh không chỉ phản bội em bằng thân thể, cả trái tim anh dành cho em cũng không còn nữa rồi. Em còn có thể nói gì nữa đây? Công Trị Hi, em còn có thể dùng lời lẽ nào để diễn đạt nữa nỗi đau còn lớn gấp trăm lần nỗi đau không muốn sống này nữa?”“Uyển Nghi!” Tôi thốt lên, tôi cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình nữa. Bây giờ tôi mới hiểu, cô ấy yêu tôi đến nhường nào, tôi đã làm cô ấy bị tổn thương nặng nề như thế nào.“Em… em không sao, thật đấy. Như vậy cũng tốt… anh… anh mau quyết định đi… em, em đi rửa mặt.” Cô ấy đang cố gắng thật kiềm chế để thốt lên những câu cuối cùng, cố gắng để giữ được vẻ bình phòng tắm vừa đóng lại, tôi nghe thấy những tiếng nức nở đau lòng xé ruột vọng ra từ phía bên trong cánh Nghi… anh xin lỗi… Tôi thực sự rất đau lòng, nhưng ngoài việc tự nhủ hàng nghìn hàng vạn lần xin lỗi đó, tôi không làm gì lúc mới gặp tôi, Uyển Nghi là một trinh nữ, trong sáng không tì vết, thuần khiết như nước nguồn. Chúng tôi tự do yêu đương, có cơ sở tình cảm vững chắc. Chúng tôi đã ra mắt bố mẹ, cô ấy rất được bố mẹ tôi yêu mến. Chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện lãng mạn, tay trong tay dạo bộ trên các con đường, đi tìm Tây Tạng, mảnh đất tận cùng của sự lưu lạc… Uyển Nghi…Nếu như có thể, tôi ước sao chưa hề có chuyện gì xảy ra, buổi chiều nắng gắt đó, tôi không đi ra ngoài mua hoa về cho cô ấy, không hề gặp phải yêu tinh trong rừng sâu, không bị yêu tinh mê hoặc khiến cho hồn xiêu phách lạc… Như vậy thật tốt biết bao. Nếu vậy, giờ đây, tôi vẫn có thể được đón nhận sự quan tâm chăm sóc từ Uyển Nghi, cũng có thể sẽ kết hôn rồi có con với cô ấy, chúng tôi có thể sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long. Uyển Nghi là một viên ngọc đẹp còn Mạt Mạt chỉ là đá cuội. Ngọc đẹp có hào quang lấp lánh, có sự yêu mến vào theo đuổi của bao người; Đá cuội chưa hề lộ diện, nhưng khi vừa lộ diện đã làm tôi mê hoặc. Ngọc đẹp tinh xảo không tì vết, nhưng viên đá cuội tầm thường ấy lại khiến tôi hoàn toàn bị đánh gục chỉ bằng một vệt sáng nhỏ việc đều đã diễn ra trái với mong muốn. Tôi không thể thờ ơ với tình cảm của mình, không thể thờ ơ với sự thật đang thay lát sau, tiếng khóc của Uyển Nghi đã nhỏ dần, lại thêm một lát sau, tiếng nước chảy vang Nghi từ phòng tắm bước ra, gương mặt đã được rửa sạch, cô ấy còn gắng gượng nở một nụ cười khiến người ta vô cùng đau xót, chỉ có đôi mắt vẫn sưng đỏ lên một cách đáng sợ. Cô ấy đưa tay về phía tôi, chiếc nhẫn mà mẹ tôi tặng cho cô ấy đang nằm im lìm trong lòng bàn tay của Uyển Nghi đưa trả lại nhẫn cho tôi, tôi nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô ấy, ngây người ra không muốn đưa tay nhận lại chiếc nhẫn. Tôi còn nhớ như in cái ngày mà tôi lồng chiếc nhẫn này vào tay cô ấy, cô ấy đã vô cùng vui sướng và hạnh phúc, cô ấy đã nói rằng, từ hôm đó trở đi, cô ấy là vợ của tôi. Cô ấy từ chỗ không nỡ tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, đến ngày hôm nay, lại tự tay tháo nó trả lại cho tôi. Tôi hiểu rõ ý của cô ấy, cô ấy không muốn là ai của tôi nữa cảm giác chua xót dâng trào, tôi kéo Uyển Nghi lại, ôm cô ấy vào lòng, “Anh xin lỗi.”Uyển Nghi cũng ôm chặt lấy tôi, bật khóc nức nở. Đầu cô ấy không ngừng đập vào ngực tôi, tôi cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình. Tâm trạng tôi ngập ngừng không yên. Tôi đã từng hứa rằng sẽ yêu thương người con gái này suốt đời, sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức. Ngày hôm nay, cô ấy phải khóc tới nát gan tím ruột như vậy, mà người khiến cô ấy đau lòng lại chính là tới những lời Uyển Nghi đã từng nói với tôi, em cười là vì anh, em đau khổ cũng là vì lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của mẹ tôi. Mẹ tôi quát to trong điện thoại, hỏi sao giờ này tôi và Uyển Nghi vẫn chưa về nhà ăn bánh điện thoại đi, tôi quay sang nhìn Uyển Nghi, không biết phải làm thế nào thì tốt Nghi nói, cô ấy sẽ cùng tôi về nhà, đang trong những ngày tết năm mới, không nên để bố mẹ đau lòng. Tôi thầm nghĩ, Uyển Nghi quả là một cô gái chu đáo, cô ấy hiểu biết hơn một đứa hèn mạt như tôi đôi bước trên phố, tôi vẫn là tôi, cô ấy vẫn là cô ấy, nhưng cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa rồi, chúng tôi cũng không còn âu yếm nắm tay nhau cùng đi về phía trước nữa. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô ấy khiến cô ấy mệt mỏi nheo mắt lại để đi, chỉ có điều, cô ấy không hề quay sang nhìn của ngày hôm qua, mây của ngày hôm qua, ánh nắng rực rỡ của ngày hôm qua, ánh hoàng hôn hay bình minh của ngày hôm qua đều không bao bọc được hết cái tình đã trôi đi của ngày hôm mặt Uyển Nghi bỗng trở nên trắng bệch, trở nên vô cùng tiều tụy. Dung nhan của người phụ nữ quả giống như một bông hoa không tự quyết định được vận mệnh của mình, nói héo úa là héo úa dù khi sắp tới nhà tôi, Uyển Nghi đã lau khô nước mắt, cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhưng người mẹ tinh tường của tôi mới thoáng nhìn qua đã biết Uyển Nghi vừa mới khóc. Bà ngạc nhiên kéo tay Uyển Nghi lại, cất giọng hỏi đầy thương xót “Sao thế? Sao lại khóc? Nhìn bộ dạng của cháu này, mắt mũi sưng húp cả lên rồi!”Tâm trạng của Uyển Nghi lúc bấy giờ vô cùng mềm yếu và tủi thân, được người thân quan tâm, cô ấy lập tức chỉ gọi được một tiếng cô ơi rồi òa lên khóc nức nở.“Thôi nín đi, nín đi, lại phải chịu ấm ức rồi phải không! Vào đây, nói cho cô nghe, có phải cái thằng hư đốn kia lại bắt nạt cháu không! Đừng khóc nữa, chúng ta không khóc, có chuyện gì nói cho cô nghe, lát nữa, cô sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho cháu.”“Lão thái bà ơi, mẹ lại định làm gì nữa đây! Lại còn muốn đòi lại công bằng… mẹ tưởng mẹ là Vương mẫu nương nương chắc!” Không muốn để bố mẹ phải phiền lòng, tôi cố làm ra vẻ thoải mái trêu đùa mẹ một trừng mắt nhìn tôi một cái, bà cũng không buồn để ý tới tôi, kéo Uyển Nghi lại gần, ân cần an ủi cô Nghi nói cô ơi, cháu không sao đâu, Công Trị Hi đối với cháu rất tốt, anh ấy không hề bắt nạt cháu. Nói xong, cô ấy quay sang nhìn tôi một cái, đôi mắt cô ấy chứa đầy sự oán hận. Cũng may là mẹ tôi vẫn cho rằng, đôi trẻ cãi cọ nhau một chút là chuyện thường tình nên cũng không lưu tâm vội vàng chạy đi múc hai bát bánh chay cho chúng tôi. Biết tôi không thích ăn đồ ngọt, mẹ chỉ múc cho tôi hai viên bánh, còn bát của Uyển Nghi lại được mẹ ưu ái múc cho tới sáu viên bánh to đùng. Những viên bánh được nặn bằng bột trắng mịn, mới cắn một miếng, nhân bên trong bằng vừng đen liền bắn ra ngoài, vừa thơm vừa biết Uyển Nghi lại nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt lại bắt đầu ngân ngấn nước. Sợ mẹ tôi nhìn thấy, cô ấy cúi đầu thật thấp, không dám nấc lên thành tiếng. Tôi dựa sát vào bên cô ấy, vừa gọi một tiếng Uyển Nghi, đã nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi trúng vào bát bánh chay. Cô ấy vội vàng dùng tay áo lau nước mắt. Tôi không đành lòng, dùng khăn giấy ân cần lau nước mắt cho cô ấy nhưng càng lau, nước mắt lại càng nhiều. Tôi nghĩ, từ nhỏ, Uyển Nghi đã được sống trong sự yêu thương chiều chuộng, chắc chưa hề phải chịu sự ấm ức và cú sốc như thế này, vậy là, nhân lúc bố mẹ không để ý, tôi đưa tay nắm chặt bàn tay của cô ấy. Bàn tay Uyển Nghi đang rất lạnh, rất Nghi nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi khiến tim tôi đau tôi muốn làm dịu không khí, cố ý mang vỏ bánh và nhân bánh ra ngoài phòng khách ngồi làm, quay sang bắt chuyện với chúng tôi “Tối nay nhà mình ăn bánh chẻo, Uyển Nghi đừng khóc nữa nhé, cô làm bánh chẻo ngon lắm đấy!”“Cô ơi, để cháu giúp cô nặn bánh chẻo.” Uyển Nghi nở một nụ cười ngoan hiền, đứng lên đi rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.“Đúng là Uyển Nghi của chúng ta thật tốt! Vừa hiểu biết lại vừa chu đáo. Đâu có giống cái đứa hư hỏng kia, chai mỡ sắp đổ rồi cũng không buồn giơ một tay ra đỡ!” Mẹ vừa lẩm bẩm vừa trừng mắt nhìn tôi, cố gắng làm ra vẻ hung bạo nhưng lại đầy ắp sự yêu thương. Uyển Nghi chỉ cười nhẹ một cái, sau đó thần sắc lại quay về với vẻ ủ ê.“Đúng là con gái thật tốt! Uyển Nghi, cháu có biết không, cô rất thích có con gái! Hồi xưa, khi còn mang thai anh trai của Trị Hi, cô cứ nghĩ giá như mình đẻ được một cô con gái thì tốt biết bao, kết quả lại sinh ra một thằng cu. Sau đó lại mang thai một lần nữa, cô nghĩ, lần này thì chắc chắn là công chúa rồi, cô đã chuẩn bị đầy đủ cả quần áo, giầy dép cho một cô bé thì kết quả lại sinh ra một tên tiểu tử nghịch ngợm!” Mẹ tôi không ngớt than vãn còn Uyển Nghi lại tủm tỉm cười, cô ấy rất có hứng thú mỗi lần được nghe mẹ tôi kể chuyện tôi hồi bé. Uyển Nghi nói, những nhà khác đều mong muốn có con trai đấy thôi.“Cô thì lại thích có con gái! Con gái hiền lành ngoan ngoãn tốt biết bao, giống như cháu vậy,” mẹ tôi vừa nói vừa nhìn Uyển Nghi trìu mến, “Hồi trẻ, cô từng ao ước rằng, sau này sinh được một cô con gái, đợi con gái lớn lên, cùng con gái ngồi trên ban công hóng mát, ăn bánh ga tô do mình nướng, uống trà sữa, sau đó mặc quần áo giống nhau rồi cùng dạo phố… ”Tôi không kìm chế được, ngắt quãng giấc mơ của mẹ “Thôi được rồi, lão thái bà! Với tốc độ phát tướng của mẹ, còn chưa kịp đợi con gái lớn lên thì mẹ đã thành cái thùng phuy rồi, còn cô gái nào dám mặc quần áo giống mẹ được!”“Cái thằng con thối tha này!” Mẹ giơ bàn tay dính đầy bột lên vờ như muốn đánh tôi, “Mẹ đã nói là đẻ con trai ra chẳng được tích sự gì mà! Suốt ngày chỉ biết làm mẹ xấu hổ!”“Vương mẫu nương nương tha mạng! Con trẻ còn chưa hiểu biết mọi chuyện mà!” Tôi vừa liến thoắng vừa nghiêng bên này, ghé bên kia để tránh mẹ Nghi cuối cùng cũng cười hì hì thành tiếng, ôn tồn nói “Người cô còn đẹp hơn người mẹ cháu nhiều.”Mẹ tôi bấy giờ mới cảm thấy vui vẻ, tự ngắm lại mình một lượt rồi chăm chú nhìn Uyển Nghi nói “Cháu đáng yêu quá! Nếu cháu là con gái cô, không biết cô sẽ yêu chiều cháu đến mức nào.” Nghĩ một lát, mẹ lại làm ra vẻ đắc ý, “Nhưng, cháu là con dâu của cô, chẳng phải cũng là con gái của cô sao? Thật tốt quá, chớp mắt một cái là có ngay một cô con gái xinh đẹp! Uyển Nghi, cháu thích có con trai hay con gái? Sau này sinh cho cô một cô cháu gái, chẳng phải là cũng rất tốt hay sao!”“Ừm, vâng ạ.” Uyển Nghi mỉm cười, rõ ràng là đang cười một cách cảm động nhưng đôi mắt đã lại ngân ngấn tôi đã từng học diễn kịch, lại được cảm hóa bởi những cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Thấy Uyển Nghi vừa cười vừa rơm rớm nước mắt bèn sán lại gần an ủi cô ấy, nói rằng con gái ngoan, sau này cô nhất định sẽ yêu thương cháu. Sau đó, mẹ tôi lại bắt đầu kể những chuyện ngày bé của tôi, Uyển Nghi lại chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại vang lên tiếng xuýt xoa của Uyển Nghi khen tài nặn bánh chẻo của mẹ quan hệ giữa hai người quả nhiên đã trở nên thân thiết như hai mẹ tôi khoác chiếc áo quân phục ngồi ngoài ban công nghiên cứu cờ vây, nãy giờ đều im lặng không nói một câu gì. Tôi biết, bố chắc chắn nghe được hết những mẩu đối thoại xảy ra nãy giờ ở trong nhà vào ngày mùng một tết. Tôi biết, bố rất mãn nguyện với những gì đang xảy ra trước ngả người nằm trên ghế sôpha, vừa thấp thỏm xem ti vi vừa lắng nghe câu chuyện giữa mẹ và Uyển Nghi, thi thoảng lại buột miệng thêm vào vài câu. Có đôi khi, tôi bắt gặp ánh nhìn của Uyển Nghi, đôi mắt cô ấy dịu dàng mà u uất, thêm vào đó là một sự giãi bày không lời. Trong khi đó, đôi mắt cô ấy nhìn mẹ tôi tràn ngập sự hiếu thuận, sự yêu thương. Cô ấy nhất định rất yêu mến gia đình tôi. Cô ấy rất muốn được gia nhập vào gia đình tôi, trở thành một thành viên trong ngôi nhà này. Ngày đầu tiên của năm mới này, đáng lẽ ra phải vô cùng hòa hợp cơ ấy lại quay sang nhìn tôi một cái, âu sầu, tội nghiệp. Còn tôi, mới tối qua thôi, tôi còn ôm ghì lấy cơ thể của Mạt Mạt, còn cuồng nhiệt làm tình với cô ấy. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, ánh mắt không dám dừng lại ở phía cô ấy nhiều bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện, nếu bây giờ thay Uyển Nghi bằng Mạt Mạt, liệu Mạt Mạt có làm cho bố mẹ tôi yêu mến không? Cô ấy liệu có đầy hứng thú nghe mẹ tôi kể những chuyện từ thời tôi còn thò lò mũi hay không?Tâm hồn tôi lại bất giác hướng sang chuyện khác. Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, một cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn trào dâng trong lồng thực sự đang nhớ tới Mạt Mạt. Tôi liền chạy vào nhà vệ sinh, nhắn tin cho cô ấy, hỏi xem cô ấy đang ở lâu sau đó, cô ấy mới trả lời tôi bằng bốn chữ, “Ở nhà bạn trai.”“Thế anh là cái gì?”“Anh là trò tiêu khiển của tôi.”Tôi tức giận đến nỗi suýt nữa thì vứt điện thoại vào hố xí. Tôi lại nhớ tới lúc tôi ở cửa hàng hoa của cô ấy, có người đàn ông lạ mặt đến, cô ấy cũng nói là bạn trai. Rốt cuộc, cô ấy có bao nhiêu bạn trai? Hay là cô ấy thuộc loại phụ nữ không có đàn ông thì không sống nổi?Đầu óc bí bách cùng quẫn, tôi ngồi ngây người ra trên nắp hố xí bệt. Tôi cũng không còn hơi sức nào để hỏi xem trong đám bạn trai của cô ấy, tôi được xếp vào hàng thứ mấy nữa. Trong lúc đó, giọng mẹ tôi lại vang lên ngoài cửa “Hi Hi, mau ra đi, anh trai con gọi điện về!”Tôi vội mở cửa bước ra, thấy mẹ đang run rẩy xúc động cầm điện thoại trên tay, nhẹ nhàng hỏi han người ở đầu dây bên kia, giọng điệu của mẹ mới ân cần, nhẹ nhàng làm sao, dường như mẹ đang sợ nếu nói to quá, người ở đầu dây bên kia sẽ bị giật mình vậy.“Thần Thần ở Bắc Kinh mặc mấy bộ quần áo? Bắc Kinh lạnh tới âm mười mấy độ cơ đấy… Mấy hôm trước, mẹ đã hỏi thăm về vé máy bay rồi, chuẩn bị đi thăm con một chuyến… Em trai con có bạn gái rồi, cô bé xinh xắn lắm… có cần mẹ gửi ít lạp xườn cho con không, trước đây con rất thích ăn món đó do mẹ làm… à, phải rồi, hôm nay có ăn bánh chay không! Hôm nay con nhất định phải ăn bánh chay đấy… Bố và mẹ đều rất nhớ con… Nhưng cũng không còn cách nào khác, đợi một thời gian nữa xem sao… Con ở đó có đủ tiền tiêu không, không đủ nhớ nói với bố mẹ…” Mẹ có đầy một bụng những chuyện muốn nói với anh trai, chỉ hận một nỗi chưa sắp xếp trình bày cụ thể nên cứ nói hết chuyện này xọ sang chuyện khác, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, cứ như anh trai tôi là đứa con cuối cùng của mẹ, cứ như sáng sớm mai anh ấy sẽ phải bay đi. Mẹ cứ một mình đứng đó độc thoại, hình như anh trai tôi không kịp nói câu gì chen vào cả.“Mau, con mau nói chuyện với bố vài câu, bố con cũng rất nhớ con!” Mẹ nước mắt lưng tròng, đưa điện thoại cho bố đang đứng bên cạnh mẹ, sốt sắng nhìn ống nghe điện thoại, dường như ông cũng muốn nói với con trai vài câu, nhưng đến khi mẹ đưa điện thoại cho bố, ông lại khe khẽ lắc đầu, tôi liền đưa tay giành lấy ống nghe điện thoại “Anh, anh ở đó có khỏe không?”Anh trai nói rất khỏe, lại hỏi tôi có phải đã có bạn gái rồi không. Giọng của anh trai thật thân quen nhưng lại có phần bi thương, thảo nào, mỗi lần nói chuyện với anh qua điện thoại, mẹ tôi đều khóc.“Anh, anh xem bố mẹ có thiên vị không, nghe điện thoại của anh xong còn khóc nữa kìa. Trong khi đó ở nhà lại ghét em, ban nãy mẹ còn đánh em nữa đấy!” Nỗi nhớ của tôi dành cho anh trai không giống với bố mẹ. Tôi cho rằng, đàn ông ra ngoài gây dựng sự nghiệp là chuyện thường tình, không có gì phải âu sầu đau khổ cả. Tôi và anh trai mỗi lần nói chuyện đều mang một chút hài hước, vui trai dặn tôi ở nhà phải hiếu thuận với bố mẹ, nói rằng tạm thời nhờ tôi chăm sóc bố mẹ. Tôi cười mà nói rằng anh trai sắp biết căn dặn giống mẹ rồi đấy. Hai anh em tán gẫu vài câu nữa rồi cúp vẫn còn đang lưu luyến, ngây người ra hỏi tôi, “Cúp máy rồi à?”“Không cúp máy còn để làm gì nữa, điện thoại đường dài đắt như vậy. Lão thái bà ơi, mẹ đừng lo lắng nhiều quá như thế, con trai mà, lẽ nào mẹ lại muốn buộc con trai cả đời ở bên mình?”Mẹ không tiếp lời tôi, thần thái ủ ê đi về phía nhà châm một điếu thuốc, bước chân nặng nề hướng về phía ban Nghi ban nãy không dám xen vào, giờ mới quay sang nói với tôi “Em thấy anh trai của anh cũng thật nhẫn tâm, bao nhiêu năm rồi mà cũng không về nhà thăm bố mẹ.”Lúc bấy giờ, tôi mới chợt nhận ra, anh trai đã đi xa nhà bốn năm nay rồi. Tin rằng ở kiếp trước, mình là a former life, I suspect I was a tại kiếp trước, her earlier life, kiểu mẫu của kiếp trước cũng đã xuất of signs of former life are also gì xảy ra trong kiếp trước của tôi đều là không he did in earlier life I have no trước của hắn đã kết earlier life ended. Mọi người cũng dịch kiếp trước lànhớ kiếp trướccó kiếp trướckiếp trước đãnhớ về kiếp trướctrong nhiều kiếp trướcMọi người đùa rằngắt hẳn tôi từng là một người Mexico trong kiếp generally joke that I was Mexican in a former rằng cô ấy là một con mèo trong kiếp swear she was a cat in a former không biết gì về kiếp know nothing about their earlier lẽ anh là một con gấu trong kiếp think I may have been a bear in a former giấc mơ kiếp trước, trong đó bạn khám phá kiếp trước thông qua hồi dreams, in which you explore past lives through trước của chúngkiếp trước của bạnkiếp trước của côtrong kiếp sống trướcKiếp trước của nàng rất đau early life was ta không nhớ được kiếp trước của just do not remember our prior nhiều kiếp many former y trong nhiều kiếp in many earlier trước chắc chắn tôi là a previous life I must have been a trước, dù sao cũng là không tồn previous life doesn't exist ông biết mình kiếp trước là ai không?Do you know who you were in past life?Có lẽ kiếp trước vô tình anh đã maybe in a previous life I kiếp trước họ là những người yêu nhưng cô nghĩ anh đã giết the past life they were lovers but she thought he killed trước, dù sao cũng là không tồn past doesn't really exist lẽ kiếp trước cô ấy là người Campuchia”.Maybe in a previous life she was Cambodian.”.Bạn có thể thấy kiếp trước của tờ can see the previous lives of the sheet of kiếp trước tới làng my previous world to the Garigari sinh biết kiếp trước của ta nhưng lại không biết tương lai của ta?”.Satan knows my past but I know his rằng ở kiếp trước, mình là in my previous life I was a đã từng là gì ở kiếp trước Một hoàng tử!What I think I was in my past life a prince!Chẳng lẽ thật sự có kiếp trướckiếp này hay sao?Is there really a life before this one?Kiếp trước ta là I am a kiếp trước tôi là con my past life, I was a trước, hắn thuận theo, nhưng kiếp này….In the previous life, he obeyed, but in this life…. Sau khi nghe điện thoại của anh trai, mẹ tôi mãi vẫn không lấy lại được tâm trạng vui vẻ. Tất cả mọi người dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa. Uyển Nghi vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trái tim tôi lại đang nặng trĩu khi nghĩ về Mạt Mạt. Không khí ngày tết trong nhà bỗng trở nên vô cùng ngột bánh chẻo xong, Uyển Nghi phải về nhà. Mẹ bảo tôi đưa cô ấy về, bà vẫn không quên dặn Uyển Nghi sau này nhớ thi thoảng ghé Uyển Nghi lại đỏ ửng lên, cô ấy nắm chặt tay mẹ tôi như không muốn rời xa. Thấy Uyển Nghi có vẻ lưu luyến, mẹ tôi đã phá lệ, tiễn hai chúng tôi xuống tận dưới đường.“Về đi, đừng khóc nữa! Con gái ngốc nghếch, lưu luyến thì mai lại tới chơi, để hôm nào cô chú kê thêm cho cháu một cái giường, cháu có thể ngủ lại ở nhà cô chú, lúc nào nhớ hai ông bà già này, cháu có thể tự đến thăm cô chú mà!” Mẹ tôi đâu có biết rằng, Uyển Nghi ra về lần này, sẽ chưa chắc có lần sau hay hôm khác Nghi nghe xong những lời đó, càng không thể kiềm chế nổi, mắt mũi đỏ hoe, chạy nhào lại sà vào lòng mẹ tôi, nghẹn ngào gọi “Cô… cô ơi! Cháu rất muốn được làm con gái của cô! Cháu… cháu có thể gọi cô là mẹ một tiếng được không?”“Ôi chao, cái con bé ngốc nghếch này, con đã là con gái của ta rồi mà! Con mà gọi ta là mẹ, ta dù có ngủ cũng phải mỉm cười tỉnh dậy. Đừng khóc nữa nhé, con khóc làm mẹ cũng thấy đau lòng.”“Mẹ… hu hu… sau này mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe! Mẹ… con thật không nỡ rời xa mẹ… hu hu…”Mẹ tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, mặc dù mẹ không biết tại sao Uyển Nghi lại buồn đau như vậy, nhưng vì tâm trạng đang nặng nề vì nhớ con trai, đối diện với tình cảm chân thành của Uyển Nghi, mẹ cũng không không kiềm chế được bản thân, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. “Con gái ngoan, mẹ yêu con nhiều lắm! Sau này, cái thằng hư đốn này còn bắt nạt con nữa, mẹ quyết không tha cho nó! Đừng khóc nữa, ngoan nào…”Uyển Nghi đã khóc tới mức không thể thốt lên câu nào nghĩ, căn cứ vào thời gian quen biết giữa mẹ tôi và Uyển Nghi, tình cảm của hai người cũng chưa thể nào khăng khít đến mức độ phải chia tay nhau một cách lâm li như vậy. Tôi nghĩ, Uyển Nghi chắc là đang đem hết sự lưu luyến, nỗi oán hận và bất lực đối với tôi trút hết lên người thân thiết nhất của tôi mà đi lại trên phố giờ đó rất đông, nhiều người đã đi xa rồi còn quay đầu lại nhìn đoạn chia ly “sinh ly tử biệt” thực tế sống động tôi lại vô cùng chua xót. Nhớ tới sự vô tình của Mạt Mạt, tận mắt chứng kiến sự chân thành của Uyển Nghi đối với gia đình tôi, tôi cảm thấy mình quả là đã có lỗi với Uyển tiến lên phía trước, túm lấy tay Uyển Nghi giật mạnh, nói một câu đi theo anh rồi không buồn để ý tới người mẹ đang sửng sốt chạy với theo truy Nghi dáng người nhỏ bé, bước chân cũng không dài, cô ấy bị tôi lôi đi một cách lếch nha lếch nhếch, vừa chạy theo vừa kêu lên, “Anh làm đau tay em rồi!”Đi một đoạn rất xa, dường như trên đường chỉ còn lại vài chiếc ô tô, huyên náo chạy tới rồi lại huyên náo chạy bấy giờ, tôi mới bước chậm dần lại, mới buông tay cô ấy Nghi hất mạnh tay tôi, ngồi xổm xuống đất thở hổn hà hổn hển. Một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua hàng nước mắt “Em từ biệt cô một chút mà cũng không được hay sao! Con người ai chẳng có tình cảm, quen biết nhau lâu như vậy rồi, cô lại tốt với em như vậy… Anh cho rằng ai cũng có máu lạnh như anh hay sao…” Giọng của Uyển Nghi từ chỗ đang chất vấn chuyển sang quát tháo, sau đó lại bật khóc tức tưởi, vừa khóc vừa giơ nắm đấm đấm mạnh vào người tôi, mỗi cú đấm đều giáng một lực rất mạnh, dường như tất cả sức lực mà cô ấy có được, tích lũy được hàng ngày đều mang hết ra trút lên người tôi, không còn có vẻ của một yểu điệu thục nữ nữa bị cô ấy đấm mạnh đến nỗi mất đà, bước lùi mấy bước về phía sau nhưng vẫn không nói gì cả, âm thầm chịu đựng. “Anh thật vô tình vô nghĩa! Đờ đẫn bất nhân! Anh là kẻ lừa đảo! Anh lừa dối em… lừa em rồi thì không cần em nữa! Anh có còn chút nhân tính nào không hả? Còn chút lương tâm đ*o đức gì nữa không! Anh… anh… anh dựa vào cái gì mà bày ra câu chuyện kiếp trước, lấy một câu chuyện dân gian không rõ căn cứ, thậm chí là đáng buồn cười đó để bỏ rơi em! Cái gì mà cô ta đã chôn anh, làm sao anh biết là em không chôn! Làm sao anh biết là em chỉ đắp thêm cho anh manh áo mà thôi!” Cô ấy nhìn vào mắt tôi, cất giọng run run hỏi lại, “Mấy tháng vừa qua, rốt cuộc anh đã coi em là gì của anh? Anh có từng yêu em không?”Thấy tôi lặng im không nói, Uyển Nghi từ từ khuỵu xuống đất, khe khẽ lẩm bẩm một mình “Nhưng, làm gì còn có tình yêu nào nữa cơ chứ…”Ánh đèn đường trên cao lần lượt được thắp sáng từng cái từng cái một, ánh sáng màu vàng nhạt ấy chiếu lên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Uyển Nghi, gió đêm thổi tung mái tóc của cô ấy, các khớp ngón tay của cô ấy tấy đỏ, đầu gối khuỵu xuống đường nổi rõ những mạch máu nhỏ li ti… Tôi bỗng có một cảm giác vô cùng tội lỗi. Cô gái này mới chỉ ngày hôm kia thôi, còn tươi cười rạng rỡ trong ánh nắng, vậy mà giờ đây đã bị những lời hứa mất đi do không chịu được thử thách của thời gian làm cho tổn thương, làm cho trở nên nhếch nhác khổ gì còn có tình yêu nào nữa cơ chứ… cô ấy nói, cô ấy tuyệt vọng nhìn về phía xa xăm, nhìn về phía tận cùng của con đường. Chỉ vài tháng trước đây, phía cuối con đường ấy còn có giấc mơ của chúng tôi, chúng tôi cùng nhau tâm tình, cùng nhau phiêu bạt, Tây Tạng của chúng tôi…Sau đó, cô ấy bắt đầu khe khẽ hát “Nhìn kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy, lòng đầy tự tin chuẩn bị xuất hành!Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát, dùng tất cả sức mạnh mà em có được. Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào, không ai biết được điều đó. Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha! Đã có hàng triệu, hàng triệu vì sao làm bạn, em không hề cảm thấy sợ hãi,…”Bài hát này cả hai chúng tôi đều yêu thích, giống như một tháp đèn nơi xa xôi đang chờ đợi chúng tôi. Giờ đây, cô ấy ngồi trong gió lạnh, ngồi dưới chân tôi, đau đớn, chán nản, tuyệt vọng nhưng lại không được cứu giúp… Ánh mắt của cô ấy rã rời như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình cô ấy.“Chồng ơi…” Cô ấy bỗng nhiên níu chặt lấy ống quần tôi, khuôn mặt nhỏ xinh ngước lên cầu khẩn, “Anh không cần em nữa sao… Em xấu xí hư hỏng như vậy sao? Anh nói rời xa em là rời xa luôn ư? Con trai của chúng ta hỏng rồi, anh còn không nỡ vứt nó đi…” Cô ấy nhắc đến con trai của chúng ta’, đó là chiếc máy tính mà hai tháng trước đây, tôi tự lắp đặt, Uyển Nghi thân mật đặt tên cho nó là con trai của chúng ta’. Không ngờ, thằng con trai ấy’ chẳng bao lâu thì sinh ra hỏng hóc, Uyển Nghi vô cùng lo lắng, tôi ôm máy tính đi sửa, cô ấy cứ bám chặt theo sau lưng tôi… Đúng vậy, ngay cả một thứ đồ điện tử, hỏng hóc rồi còn muốn đi sửa lại, khi tức lắm rồi thì nhiều nhất cũng chỉ giơ chân đạp cho nó vài cái, cũng không thể nói vứt đi là vứt đi luôn được, huống chi là một con người, người đó lại đã từng kề cận đầu hôm sớm mai với tôi một năm trời, dành cho tôi biết bao ân tình chu đáo!“Đừng tàn nhẫn như vậy, đừng nhẫn tâm rời xa em như vậy… Em sợ lắm, cứ nghĩ tới là em không thể chịu được… Làm thế nào… Anh bảo em phải làm thế nào để quên được anh. Lúc duy nhất khiến em có thể quên được anh, đó là khi em bắt đầu một tình yêu mới, nhưng em giờ đây, ngoài anh ra, em không hề để ý tới… bất kỳ một người đàn ông nào khác, anh bảo em… làm sao có thể… quên được anh!” Tiếng khóc của Uyển Nghi càng ngày càng nhỏ, cô ấy đã gần như hoàn toàn tuyệt vọng tôi có lòng gan dạ sắt như thế nào cũng không thể chịu nổi những lời khẩn cầu tội nghiệp đó. Tôi ôm ghì lấy cô ấy vào lòng, hôn lên trán cô ấy, hôn tới tấp lên đôi mắt đẫm lệ của cô ấy.“Anh… quả thực… không… không cần em… nữa… nữa hay sao?” Uyển Nghi nghẹn ngào nói, cô ấy cũng ghì chặt lấy tôi giống như chỉ giây lát nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn biến mất vậy.“Vợ ơi.” Mắt tôi cay sè, vừa ôm cô ấy vừa khe khẽ gọi. Dù rằng tôi có yêu người con gái khác nhiều như thế nào đi nữa, dù rằng tôi có kiên quyết thực hiện giấc mộng điên cuồng của tuổi trẻ như thế nào đi nữa, nhưng… tôi sao có thể bỏ rơi người con gái vì tôi mà khóc đứt gan đứt ruột, bỏ rơi Uyển Nghi của tôi mê muội muốn rượt đuổi theo tình yêu đó, bị nước mắt cuốn trôi, bị gió nhấn chìm, đành quên đi đã thỏa hiệp Uyển Nghi, khi nghe tôi gọi câu vợ ơi, cô ấy bỗng trở nên điên cuồng hơn, ngấu nghiến hôn lên môi tôi, ôm ghì lấy tôi, đè chặt tôi xuống đất, vừa hôn vừa khóc vừa thổn thức “Đừng đuổi em đi… Đừng để em rời xa anh… Em yêu anh, chồng ơi… em chỉ yêu mình anh thôi…” Cô ấy nói cô ấy yêu tôi, đêm qua, Mạt Mạt cũng nói yêu tôi. Nhưng, một câu nói thốt lên từ tận tâm gan, còn một câu nói được thốt ra trong lúc đang cao trào, đang hưng phấn, đang ở đỉnh cao của dục cố gắng tránh nhớ về Mạt Mạt. Tôi nhìn vào mắt của Uyển Nghi, nhìn sâu vào trong tâm hồn cô ấy, nơi chỉ có một mình tôi.“Vợ ơi, anh đã có lỗi với em… sau này anh sẽ bù đắp cho em!”“Vậy… vậy anh… có đuổi em đi nữa… không?”“Không! Chúng ta không chia tay! Chúng ta sẽ ở bên nhau!” Tôi rút chiếc nhẫn mà mẹ tôi đã tặng cho Uyển Nghi từ trong túi ra, lồng vào ngón tay thon dài của cô ấy, tôi cương quyết nói, “từ giờ phút này trở đi, anh chỉ yêu mình em thôi!”“Cảm ơn anh… hu hu… cảm ơn anh!...” Uyển Nghi xúc động đến nỗi nhắc đi nhắc lại như một cái đài bị ai đó nhấn vào nút đọc lại. Cô ấy vừa không ngừng nói cảm ơn vừa không ngừng hôn lên môi chẳng qua chỉ là sau khi đã phản bội lại quay trở về với cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn cảm kích nói cảm ơn tôi. Cô ấy lúc này đây trông tội nghiệp như một chú mèo con bị lạc, không có nhà để về. Nước mắt của cô ấy, nụ hôn của cô ấy đều đánh mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của một người đàn ông như hôm ấy, chúng tôi lại đi rất xa, rất xa dọc theo con đường quốc lộ. Lần đầu tiên chúng tôi đi xa như vậy, xa đến nỗi hai chân tê mỏi, xa đến nỗi không biết dưới chân mình là nơi đâu nữa. Uyển Nghi cứ níu chặt lấy tay tôi, miệng không ngừng hát bài hát nói về sự dũng cảm, về tinh thần hăng hái hướng về phía trước. Mỗi động tác hất tay lên tự nhiên của tôi cũng khiến Uyển Nghi lo sợ. Cô ấy giống như con chim đã bị trúng tên sợ cây cung, rất lâu vẫn chưa yên lòng bây giờ mới biết, tôi đã làm cô ấy bị tổn thương nặng nề như thế nào. Tôi tự nhủ với lòng mình, nhất định sẽ đối tốt với cô ấy. Có đôi khi, hình ảnh của Mạt Mạt với đôi mắt lạnh lùng lại thoáng hiện lên trong đầu tôi, tôi đều phải đau khổ nhấn chìm cảm giác đó xuống. Trong lòng tôi có hai người con gái. Một người là Uyển Nghi, một người là Mạt Nghi giờ đây đang ngồi bên cạnh tôi, vì cuộc chia tay không thành mà hồn vía bất định; còn Mạt Mạt, giờ đây cô ấy đang ở đâu? Trong quán rượu? Trên đùi một người đàn ông khác? Hay đang trên giường cùng với bạn trai?“Vợ ơi, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.” Nghĩ tới đó, tôi kéo Uyển Nghi đang ngồi bên cạnh vào lòng, ôm cô ấy thật Nghi gục đầu vào lòng tôi, gục xuống thật chiếc xe tải nhỏ chiếu đèn pha ồn ào chạy tới rồi lại bóp còi inh ỏi chạy đi. Gió đêm thổi tung mái tóc mai của Uyển Nghi, khuôn mặt mệt mỏi của cô ấy giờ đây tràn đầy cảm giác an lành. Trước đây, tôi chỉ biết rằng Uyển Nghi rất xinh, lần đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng, đằng sau khí chất trang nhã ấy là đầy rẫy những vết và Uyển Nghi làm lành với nhau như vậy đấy. Chúng tôi lại giống như trước đây, lại diễn cảnh cặp đôi yêu đương đi trong vườn trường, lại nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều bạn bè xung quanh. Chúng tôi vẫn ở chung trong căn hộ tôi thuê, nấu cơm ăn chung, làm tình, cuối tuần thi thoảng cùng đi xem phim hoặc về thăm bố mẹ tôi. Tất cả đang dường như giống với cuộc sống trước đây. Nhưng trong lòng hai chúng tôi đều rất rõ, bức tường ngăn cách giữa hai chúng tôi vẫn chưa thể xóa hết đi được. Cũng giống như mặt gương đã bị vỡ, dù có cố gắng hàn gắn như thế nào đi nữa, dù cho có dày công mài giũa đến mấy cũng đã có tì vết rồi, không thể trở nên trong sáng trơn láng như trước được tôi ngầm thỏa thuận với nhau sẽ không nhắc tới Mạt Mạt nữa. Giữa chúng tôi đã bắt đầu có những từ ngữ nhạy cảm cần kiêng kị. Dù rằng không ai nói ra phải như thế nào, nhưng chúng tôi đều đã ngầm quy định với nhau, cố gắng để tránh những từ ngữ đó. Giữa hai chúng tôi đã không còn sự tin tưởng tuyệt đối dành cho nhau, mà kết quả này là do tôi gây nên. Tôi âm thầm chịu đựng ánh mắt của cô ấy, khi thì nghi hoặc, khi lại đầy ấm lần chuông điện thoại di động của tôi vang lên, Uyển Nghi lại giật mình một cái, nhưng lại làm ra vẻ rất trấn tĩnh, nhắc tôi nghe điện thoại. Tôi cố gắng để cô ấy nhìn thấy màn hình hiển thị số gọi đến để chứng minh cho sự trong sạch của giác này rất bí hiểm, nó giống như một người đã từng ăn trộm, dù có rửa tay gác kiếm, có cố gắng thể hiện sự ăn năn hối cải như thế nào đi nữa vẫn không thể tránh được cái nhìn đầy nghi hoặc của người khi trên ti vi có một từ ngữ nào đó liên quan tới việc đi lệch quỹ đạo, phản bội, có mới nới cũ… tôi lại như đang có hàng vạn mũi kim đâm từ phía sau lưng, khe khẽ quan sát phản ứng của Uyển Nghi, chỉ sợ những ngôn từ đó lại khơi gợi nỗi đau của cô lần tôi có việc phải về nhà muộn, Uyển Nghi đều tỏ vẻ quan tâm hỏi han tôi tỉ mỉ xem tôi đã đi đâu, đi cùng với ai, còn yêu cầu tôi đưa số điện thoại của những người đi cùng, cô ấy thậm chí còn gọi điện cho từng người để hỏi thăm. Cô ấy đa nghi ngờ vực như vậy nhưng lại tự cho rằng không thêm gia vị, tình yêu sẽ trở nên nhạt nhẽo… khiến tôi chỉ biết dở cười dở khóc. Lâu dần, tôi càng ngày càng mất lòng tin vào tình cảm của chúng đáng sợ nhất là, mỗi lần làm tình với Uyển Nghi, cô ấy đều tỏ ra bồn chồn không yên, chốc chốc lại nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy phức tạp. Trong đêm tối, ánh mắt đầy ai oán đó giống như ánh mắt của một con mèo bị mang ra lột da làm thịt khiến tôi suýt nữa cũng bị chứng liệt khi, muốn làm dịu sự căng thẳng của cả hai, tôi nói, Uyển Nghi, anh yêu cô ấy không còn say đắm mơ màng, không còn xấu hổ hạnh phúc, mà chỉ nghiêm nét mặt lại, không ngừng chất vấn lại tôi, có thật không? Có thật không?Hỏi nhiều tới nỗi tôi cảm thấy vô cùng chán cùng, ngay cả bản thân tôi cũng không biết đó là thật hay giả nữa… Tôi thật sự còn yêu cô ấy hay không? Tôi cũng chẳng cần biết điều chỉ biết mỗi khi nhắm mắt lại, trong màn đêm đen kịt ấy, có thấp thoáng một dáng hình, một khuôn mặt lạnh lùng, đôi má lúm đồng tiền duyên chính là người con gái mà tôi đã chôn giấu nơi tận cùng của tâm hồn, đó chính là… Mạt Mạt. Có lẽ duyên nợ của ta ở kiếp trướcGiờ đã trả xong nên em rời điLinh cảm em đã có ai rồi cất bướcCũng chẳng cản ngăn em đượcThấy em đang có ai đợi rồiNhiều điều anh vẫn muốn nóiEm bảo rằng thôiCó lẽ em muộn rồiMuốn níu tay em lạiNhưng con tim anh đang bối rốiAnh chỉ muốn hỏi em một lời thôiTại sao em thay đổiAnh vẫn chưa có câu trả lờiLời chia cắt chưa trên môiMà tay đã buông anh rồiNhìn mây trôi mãiAnh chỉ mong muốn ta quay lạiGiờ em lỡ yêu thương aiThì anh chính thức thất bạiThật sự trong tim anh giờ chỉ mongHỏi ngọn gió đôngCứu vãn kịp khôngTình cảm anh bao lâuChẳng muốn quên đâuTừng yêu dấu khoan trao người sauNhững thứ ta từngCó lẽ duyên nợ của ta ở kiếp trướcGiờ đã trả xong nên em rời điLinh cảm em đã có ai rồi cất bướcCũng chẳng cản ngăn em đượcThấy em đang có ai đợi rồiNhiều điều anh vẫn muốn nóiEm bảo rằng thôiCó lẽ em muộn rồiMuốn níu tay em lạiNhưng con tim anh đang bối rốiAnh chỉ muốn hỏi em một lời thôiTại sao em thay đổiAnh vẫn chưa có câu trả lờiLời chia cắt chưa trên môiMà tay đã buông anh rồiNhìn mây trôi mãiAnh chỉ mong muốn ta quay lạiGiờ em lỡ yêu thương aiThì anh chính thức thất bạiThật sự trong tim anh giờ chỉ mongHỏi ngọn gió đôngCứu vãn kịp khôngTình cảm anh bao lâuChẳng muốn quên đâuTừng yêu dấu khoan trao người sauNhững thứ ta từngThật sự trong tim anh giờ chỉ mongHỏi ngọn gió đôngCứu vãn kịp khôngTình cảm anh bao lâuChẳng muốn quên đâuTừng yêu dấu khoan trao người sauNhững thứ ta từngTại sao em thay đổiAnh vẫn chưa có câu trả lờiLời chia cắt chưa trên môiMà tay đã buông anh rồiNhìn mây trôi mãiAnh chỉ mong muốn ta quay lạiGiờ em lỡ yêu thương aiThì anh chính thức thất bạiCứu vãn kịp khôngHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum  Nổi tiếng qua tác phẩm Xin Lỗi, Em Chỉ Là Con Đĩ tác giả Tào Đỉnh để lại cho những fan ngôn tình một ấn tượng khá sâu sắc, các tác phẩm của chị đề thu hút được một lược đọc khá lớn. Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh cũng là một tác phẩm vang bóng một thời trên các diễn đàn văn học. ***** Tôi đã từng nghe một câu chuyện, “Kiếp trước, khi tôi chết, cơ thể bị ném trên đường phố. Người trên đường qua lại tấp nập nhưng tuyệt nhiên đều làm ngơ trước thi thể của tôi. Một số người đứng lại nhìn tôi lắc đầu ái ngại, ra chiều thương xót. Một số không chịu nổi, đã lấy áo đậy lên. Em đi qua đó, và em đã chôn cất cho tôi”. Mạt Mạt chính là người mà kiếp trước đã chôn cất cho tôi. Khi lần đầu tiên nhìn thấy em, dường như tôi cảm thấy những dấu ấn của kiếp trước vẫn còn phảng phất đọng lại trong ký ức của tôi. Tôi đã từng cùng Uyển Nghi qua lại, Uyển Nghi thực sự là một cô gái tốt. Cô ấy đến với tôi thật bất ngờ và đã làm tôi mê đắm. Tôi đã từng nghĩ cô ấy chính là người bạn tâm giao của mình. Nhưng cuối cùng hợp rồi lại tan. Có lẽ Uyển Nghi kiếp trước cũng chỉ như một khách qua đường nhìn tôi ái ngại, hay cũng chỉ là một cô gái đã từng phủ chiếc áo niệm lên thi thể của tôi… Có lẽ kiếp này tôi mãi mãi không thể trở thành chồng của Mạt Mạt, nhưng tình yêu thì sẽ mãi mãi không đổi thay. Đó là tất cả những gì tôi đã nợ cô ấy, nợ từ kiếp trước rồi. Kiếp trước, em đã chôn cất cho tôi. Vì thế, kiếp này dù tôi có phải chịu bao nhiêu đau khổ dày vò, thì tôi cũng mãi yêu em… Tôi không mê tín, nhưng tôi tin vào số phận, tin là có kiếp trước… Đây là phần đầu cuốn tiểu thuyết mới nhất của Tào Đình. Câu chuyện thú vị bởi cách vào đề độc đáo khiến người đọc cứ muốn đọc tiếp, đọc tiếp… Show more

kiếp trước em đã từng yêu anh